Chương 84: Ánh mặt trời. Tôi chưa bao giờ biết thời tiết ẩm ướt lại làm tâm tình của tôi hỏng bét như vậy, lúc từ trên giường ngồi dậy, vết bầm tím trên người so với mây đen trên đỉnh đầu thoạt nhìn còn đáng sợ hơn. Đầu óc mụ mị, chân trần đi xuống tầng
Để làm lãnh đạo giỏi trong lớp học, bạn phải tìm ra những cách thức mới để giới thiệu những nội dung cũ kỹ buồn tẻ đối với sinh viên. Nếu không làm mới lại bài giảng, sinh viên sẽ chán và xao lãng, thậm chí còn đánh mất sự tôn trọng dành cho bạn. Đưa những
SEOUL - NAMI ISLAND - EVERLAND 5 Ngày 4 Đêm - Nam Á Châu. Trọn vẹn hành trình - Nâng tầm hạnh phúc. info@dulichnamachau.com 0903 847 068. Du lịch. Tour trong nước. Tour Lễ 30/4. Bình Ba Lễ 30/4-1/5. Chùm Tour Tết 2023. Combo Siêu KM.
THAY ĐỔI VÀ TIẾN BỘ. Chương tiếp. Quá trình phát triển phối hợp bởi ủy ban trong đầu những năm 1920 theo sau là hoạt động phối hợp khác, điển hình là quyền kiểm soát tài chính. Tôi tin, sự phát triển của GM phần lớn là nhờ sự tiến bộ mà tổ chức đã đạt được
Quan trọng hơn, tôi nghĩ thử thách sẽ mang đến khó khăn lẫn cơ hội, trong lúc này, tôi vẫn có thể làm được một công việc như thế này thì những điều sắp tới mình cũng sẽ vượt qua được. Lĩnh vực đồ uống cũng không quá cầu kì, khách đến lai rai, hoặc "take away
Khi triển khai Chương trình Làm quen Tiếng Anh lớp 1 và lớp 2, đơn vị quản lí giáo dục xây dựng hướng dẫn triển khai dạy học tiếng Anh cấp Tiểu học cho từng năm học trong đó có các hướng dẫn cơ bản về dạy học Tiếng Anh lớp 1, lớp 2; bao gồm các yêu cầu về chương
Trong 2 năm chịu ảnh hưởng của đại dịch Covid-19, Xuân Lan đã gồng gánh và áp lực rất nhiều trong việc cân bằng kinh tế và tiếp tục nuôi dưỡng hoài bão của mình trong việc bảo vệ các em nhỏ khỏi bạo hành và xâm hại. Cô chia sẻ thêm về hành trình thực hiện giấc mơ
W3Q3a7. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để Hàn Anh tước vũ khí đầu hàng, tim của Thẩm Ương lại như bị bắn trúng. Cách kính bảo vệ, anh nhìn không rõ lắm, nhưng lại có thể cảm nhận được ánh mắt chuyên chú mà nóng rực của Túc Hàn Anh. Bầu không khí giữa hai người càng ngày càng ái muội, đột nhiên, Túc Hàn Anh đỡ lấy gáy Thẩm Ương, đem người đè trên thân cây! Não Thẩm Ương chỉ có một màu trắng, chợt nghe thấy "Đoàng" một tiếng, loa nhỏ thông báo ngực Túc Hàn Anh trúng đạn. Cách đó không xa, Bạch Hi choáng váng, vội vàng chất vấn "Tiểu Túc, cậu nghĩ gì thế hả? Thẩm muội là người đội đỏ, cậu cho dù có muốn yêu đương cũng phải nhìn tình huống chứ?" Thẩm Ương còn vì 2 chữ "yêu đương" làm cho phát ngốc, Túc Hàn Anh đã quay đầu lại, nói một câu làm Bạch Hi tức chết —— "Tôi nguyện ý." "Cậu nguyện......" Bạch Hi hộc máu, tính của cô vốn sắc bén, từ nhỏ cạnh tranh háo thắng, làm gì cũng nghiêm túc. Thấy đội mình có "Đồng đội heo", lại còn là cố ý, quả thực muốn dậm chân. Dưới cơn tức giận, cô nhấc súng càn quét, nhưng mà lúc này Túc Hàn Anh và Thẩm Ương đều có phòng bị, lăn thành một đoàn trên mặt đất né tránh. Phát tiết một hồi, Bạch Hi cũng bình tĩnh lại, không thể lãng phí đạn nữa, thở hồng hộc chạy đi. Cô vừa chạy vừa nói thầm, "Tiểu Túc này tuổi còn trẻ mà tâm cơ thâm trầm, dám lợi dụng đạn của mình tán gái..... tán trai, có ngu mới làm bàn đạp cho hắn." Hai người tất nhiên không nghe được lời này của Bạch Hi, Túc Hàn Anh bò dậy từ trên người Thẩm Ương, hỏi "Bị ngã có đau không?" Thẩm Ương cũng ngồi dậy, vỗ vỗ đất dính trên người, lắc đầu, "Tay cậu không việc gì chứ?" Hai lần tránh đạn, tay củacTúc Hàn Anh đều lót dưới ót của anh, ngẫm lại cũng thấy đau...... Túc Hàn Anh chậm rì rì vươn tay, đưa tới trước mặt Thẩm Ương, "Anh thổi thổi đi." Thẩm Ương "......" Thấy Thẩm Ương biểu tình rối rắm, Túc Hàn Anh nhịn không được bật cười, đang muốn rút tay về thì bị Thẩm Ương cầm lấy, đối phương khẽ thổi hai cái, thổi xong lại mang vẻ mặt thấp thỏm mà nhìn cậu. Túc Hàn Anh cảm thấy lòng bàn tay vừa ngứa vừa mềm, cảm giác này len lỏi trong thân thể, giống dây leo bò đến trái tim. Cậu chậm rãi thu lại nụ cười, đưa lên một cái tay khác nhặt lá rụng trên tóc Thẩm Ương, tâm đã hóa thành ôn tuyền1. 1 ôn tuyền suối nước nóng"Nghe lời vậy sao?" Thẩm Ương không được tự nhiên nói "Không phải cậu đau sao?" Túc Hàn Anh mỉm cười, một tay chống xuống đứng lên. Thẩm Ương cũng đứng dậy, lo lắng nói "Cậu có đồ cứu thương không?" Trong hoạt động dã ngoại sinh tồn, hai vai hai chân bị thương đều có hạn chế nhất định, huống chi là ngực? Một khi ngực bị đánh trúng sẽ mất 100 điểm, hơn nữa người đó còn không được tiếp tục di chuyển, trừ khi có quân y hoặc là đồ cứu thương. Túc Hàn Anh nhún nhún vai, "Chỉ mới tìm được giấy gợi ý." Thẩm Ương nhíu mày, "Không thì tôi giấu cậu trước, rồi đi tìm nhé?" Túc Hàn Anh cười nói "Cứu em? Không sợ nông phu cùng xà2 sao?" 2 nông phu cùng xà ở chung với rắn, có thể bị rắn cắnThẩm Ương tự tin đầy mình "Cho dù cậu là rắn biển Belcher3 độc nhất thế giới, cũng sẽ không cắn tôi." 3 Rắn biển Belcher tên khoa học là Hydrophis belcheri. Nếu bị chúng tiêm nọc độc vào người thì không có cách cứu chữa, cái chết sẽ đến trong vòng vài phút, thậm chí ít hơn! Một vài mg của nọc Belcher đủ để giết chết hơn 1000 Hàn Anh ý tứ hàm xúc không rõ nói "Sao anh biết em sẽ không cắn anh?" Cậu cố ý nhấn ở chữ "Cắn", đáng tiếc Thẩm Ương không hiểu, "Vừa rồi cậu cũng không giết tôi." Túc Hàn Anh dẫn dắt từng bước "Em vì sao không giết anh? Anh là "kẻ địch" mà." Thẩm Ương không biết vì sao bỗng thấy khẩn trương, "Vì, bởi vì chúng ta là bạn cùng phòng a, chúng ta là bạn bè vô cùng thân thiết!" Túc Hàn Anh nhìn camera "Giống như chết đói" bên cạnh, không nói thêm gì nữa. Cuối cùng, Thẩm Ương liền đỡ Túc Hàn Anh "bị thương nặng" đến nơi ẩn nấp, bản thân thì nhặt lên súng của đối phương, bước lên con đường tìm kiếm "thuốc cứu mạng". Đáng tiếc anh không may mắn lắm, y theo bản đồ trong trí nhớ tìm hai nơi đều không thu hoạch được gì, có thể đã có người khác lấy đi rồi, đang định đi nơi khác, Thẩm Ương đột nhiên phát hiện ra bóng Bạch Hi ở phía trước. Tâm trí chuyển động, Thẩm Ương lặng lẽ đi theo. Nhưng có lẽ kỹ thuật bám đuôi của Thẩm Ương hơi kém nên lúc Bạch Hi đi đến một chỗ tương đối trống trải, đột nhiên phát hiện ra anh, hai người đồng thời nổ súng, chiến đấu kịch liệt. Thẩm Ương vừa trốn vừa bắn, cũng không bị tiếng súng kích thích mà hành động nóng vội, ngược lại vô cùng bình tĩnh, mỗi lần bắn đều sẽ cố hết sức ngắm chuẩn. Dần dần, Bạch Hi cũng nhận ra Thẩm Ương dùng súng khá tốt, rất nhiều lần cô suýt bị bắn trúng điểm yếu hại, nếu không phải trước kia cô từng luyện qua thì đã sớm nằm liệt giữa đường! Nếu đã như vậy, cô cần gì phải sống chết bắn trả? Đạn rất khó tìm cơ mà? Bạch Hi ra quyết định, xoay người bỏ chạy, Thẩm Ương cũng phản ứng cực nhanh đuổi theo. Nhưng mà thể lực của Thẩm Ương thật sự không tốt, đuổi theo nửa đường thì đã thở hồng hộc, anh nhìn súng bắn tỉa trên tay, nghĩ thầm nên lợi dụng đặc tính địa hình thì hơn. Anh nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên hình ảnh bản đồ ba chiều, một lát sau, anh xoay người đi theo một hướng khác. Bên kia, Triệu Vũ Thần dưới sự trợ giúp của Bạch Hi tìm được đường sống trong chỗ chết, nhưng một hình ảnh đáng sợ thật lâu vẫn không tiêu tan —— Long Nữ, một cô gái bề ngoài nhìn mảnh mai, một cô gái làm hắn sinh ra hảo cảm ngay từ ánh mắt đầu tiên, một cô gái rất phù hợp với hình ảnh "Giúp chồng dạy con", "Ôn nhu truyền thống", thế mà lại có thể lực khủng bố như vậy?! Ngay cả đang ôm Dương Thiên Trì mà tốc độ chạy vẫn nhanh, làm ảo tưởng của Bạch Hi hoàn toàn vỡ vụn..... Chờ Bạch Hi rời đi, Triệu Vũ Thần vẫn đứng yên tại chỗ thật lâu, mới hoài hồn mà tiếp tục chiến đấu. Hắn trốn đông trốn tây, đi không biết bao nhiêu lâu thì ngẫu nhiên đụng phải "thi thể" của Nghiêm Gia Kỳ. Triệu Vũ Thần tức khắc cảnh giác, thông thường, người đã chết nên được đưa đến khu vực bị loại được chỉ định, nhưng có mấy người đáng khinh thích dùng thi thể đồng đội để đặt bẫy. Hắn lúc này chỉ có bàn tay trần nên không dám mạo hiểm, đang muốn vòng qua thì nhìn thấy súng trường bên cạnh Nghiêm Gia Kỳ. Lấy, hay là không lấy? Đây là cả một vấn đề. Tổng tài lâm vào trầm tư hết sức, chợt nghe thấy phía trước có động tĩnh, hắn giật mình, thầm nghĩ quả nhiên có mai phục! Nhưng sự thật hoàn toàn ngược lại với suy nghĩ của hắn, người tới không phải kẻ địch mà là đồng đội Đoạn Vi Vi. "Ai nha, Gia Kỳ không phải đã hy sinh rồi đấy chứ?" Đoạn Vi Vi vẻ mặt lo lắng, giọng nói lại thập phần vui sướng khi người gặp họa. Nghiêm Gia Kỳ mắt trợn trắng, tâm nói không phải cô hỏi quá vô nghĩa sao? Đèn trên ngực tôi đã tắt, người mù mới không nhìn ra. Đoạn Vi Vi ngồi xổm xuống, lẩm bẩm nói "Vậy sao cô không ra khỏi đây? Thi thể không được đặt ở chiến trường." Nghiêm Gia Kỳ lạnh lùng nói "Tôi không có tố chất chiến đấu, lười động, nóng chết." Thật ra Đoạn Vi Vi cũng rất nóng, nhiệt độ hôm nay rất cao, các cô còn đều bị bọc kín mít, vì thế gật gật đầu phụ họa "Cô như này lại hay, có thể tránh nắng dưới tàng cây..... Ai bắn cô vậy?" Nghiêm Gia Kỳ trầm mặc không nói. Đoạn Vi Vi chớp mắt, "Không phải là Túc ca chứ?" Thấy biểu tình của Nghiêm Gia Kỳ khẽ biến, Đoạn Vi Vi cực lực kìm chế nụ cười trên mặt, nhíu mày nói "Túc ca sao lại như vậy, thật không biết thương hương tiếc ngọc gì cả!" Nghiêm Gia Kỳ "......" Triệu Vũ Thần ngồi cách đó không xa, cho dù không nghe thấy hai người nói gì nhưng có thể thấy Đoạn Vi Vi quang minh chính đại xuất hiện mà không có việc gì xảy ra, nên cũng chậm rãi thả lỏng. Hắn đang định lộ diện, chợt nghe mấy tiếng súng vang lên, mấy đèn hiệu trước ngực Đoạn Vi Vi cũng phụt tắt. Im lặng. Im lặng éo dài. Thẳng đến khi Long Nữ đỡ Dương Thiên Trì đi ra từ trong rừng, Nghiêm Gia Kỳ cười điên cuồng tiếng, "Ha ha ha! Vi Vi, cô không cần hâm mộ tôi nữa, chúng ta cùng nhau tránh nắng nha!" Biểu tình của Đoạn Vi Vi như bị táo bón, u oán nhìn về phía Long Nữ đang cầm súng, người sau cười cười xin lỗi, "Xin lỗi nha Vi Vi." Nghiêm Gia Kỳ lập tức nói "Cần gì nói xin lỗi a? Trên chiến trường không có bạn bè, Vi Vi rộng lượng như vậy hẳn là sẽ không tức giận nhỉ?" Cô lại nhìn về phía Dương Thiên Trì, tiếc nuối nói "Chân trái bị thương rồi à?" Dương Thiên Trì xấu hổ gật đầu, "Vốn bị thương cả hai chân, vừa mới tìm được đồ cứu thương." Giải thích xong, hắn hoàn toàn lơ Đoạn Vi Vi chết thê thảm, rất không thức thời mà giơ ngón cái với Long Nữ, "Dùng súng rất tốt!" Long Nữ ngượng ngùng nói "May mắn mà thôi, cũng bắn năm phát mà......" Dương Thiên Trì chân chó nịnh hót, "May mắn cũng là một loại thực lực, cô rất lợi hại." Đoạn Vi Vi "......" Bực đến mức muốn cắt đầu chó của Dương Thiên Trì xuống! Đồ ăn cơm mềm4! 4 Ăn cơm mềm có thể hiểu là bám váy vợMấy người không chú ý tới, trong rừng có một bóng người khẽ meo meo lui về phía sau, trong chốc lát đã biến mất không thấy tăm hơi...... Triệu Vũ Thần chạy trốn thành công, theo bản năng lau mồ hôi, đối với cái tên "Long Nữ" thậm chí sinh ra bóng ma tâm lý. Bởi vì bị kinh sợ lần nữa nên hắn không dám đi đường lớn, vẫn lăn lê bò xoài trong rừng, chuyên chọn nơi có chỗ ẩn nấp. Vì thế, hắn liền gặp Túc Hàn Anh bị giấu đi...... "Cậu....." Túc Hàn Anh "Ngực bị trúng đạn." Triệu Vũ Thần "Ai bắn?" Túc Hàn Anh "Bạch Hi." Triệu Vũ Thần kinh ngạc, chần chờ nói "...... Ngộ thương à?" Túc Hàn Anh thở dài. Cho dù Túc Hàn Anh cái gì cũng chưa nói, nhưng đối với Triệu Vũ Thần thì lại như đã giải thích cặn kẽ, nhất thời suy nghĩ rất nhiều. Một lát sau, Triệu Vũ Thần nói "Tôi đi tìm đồ cứu thương giúp cậu." Túc Hàn Anh "Có người tìm giúp tôi rồi." Triệu Vũ Thần cứ nghĩ là Đoạn Vi Vi, liền kể lại một màn vừa rồi, Túc Hàn Anh thì lại không hề nhăn mày lấy một cái, "Thẩm Ương giúp tôi tìm." "Thẩm...... cậu ấy không phải người của đội đỏ sao? Cậu xúi giục cậu ấy à?" Thấy Túc Hàn Anh cười nhạt, Triệu Vũ Thần suy tư, còn có thể chơi như vậy sao? Tổng tài đối với trò chơi sinh tồn hoàn toàn không biết gì mang theo nghi hoặc rời đi, lại đi được khoảng mười phút thì nhìn thấy người bị "Xúi giục" Thẩm Ương, vội hô lên "Thẩm Ương, cậu đang đặt bẫy à?" Thẩm Ương đang đặt bẫy thì kinh ngạc, thấy Triệu Vũ Thần nghênh ngang đi tới, tâm nói "Hổ" đến thế sao? Anh thậm chí còn hoài nghi mình nhớ nhầm, thực ra Triệu Vũ Thần cũng đội viên đội đỏ đi? Nhưng phù hiệu màu xanh trên vai hắn đã nhắc nhở anh, có lẽ đầu của Triệu Vũ Thần bị nước vào. Thẩm Ương không chút do dự, nâng súng lên bắn! "Đoàng ——" Bởi vì Thẩm Ương nổ súng chính diện, Triệu Vũ Thần phản ứng cực nhanh sụp xuống, tránh được một đòn trí mạng, nhưng vai trái cũng đã trúng đạn rồi. Lúc này trong đầu hắn hiện lên đủ loại ý nghĩ hỗn loạn, cuối cùng gộp thành một câu —— Túc Hàn Anh là kẻ phản bội! Nhóm quay phim đứng một bên cười đến rung cả camera, ống kính ghi lại hình ảnh Triệu Vũ Thần ngã lộn nhào, mà Thẩm Ương không tự tin bắn thêm dưới tình huống này, đơn giản tiết kiệm đạn, thả Triệu Vũ Thần chạy. Anh tiếp tục đặt bẫy, lúc bố trí xong, vác súng đến nơi mai phục, chờ Bạch Hi đến. Thẩm Ương đã tính toán, quanh đây có tổng cộng ba cái điểm tiếp viện, nếu Bạch Hi chọn một trong số đó thì sẽ còn tiếp tục tìm cái thứ hai, xác suất cao sẽ qua khu vực trung gian này. Phán đoán của anh vô cùng chính xác, khoảng 15 phút sau, Bạch Hi xuất hiện trong kính ngắm của anh. Khoảng cách hơi xa, hơn nữa cách di chuyển của Bạch Hi rất có kỹ xảo, nhưng Thẩm Ương cũng không sốt ruột, anh giống như một lão thợ săn dày dặn kinh nghiệm, cực kì kiên nhẫn chờ đợi thời cơ tốt nhất. Lúc này Bạch Hi ghìm súng, cẩn thận quan sát tình hình xung quang, bỗng nhiên, cô dừng bước chân, tầm mắt dừng ở dưới một cái cây thấp..... Từ kinh nghiệm của mình, thảm cỏ đó rất không bình thường...... Có mai phục! Bạch Hi bỗng nhiên nhận ra điểm này, cô chưa kịp phản ứng thì một người đã lao tới, hô lớn "Cẩn thận! Có bẫy!" Một tiếng trầm vang, gáy Bạch Hi chấm đất, suýt nữa thì chấn động não. Cùng lúc đó, cô nghe thấy hướng Tây Bắc truyền đến tiếng súng, vì thế nhấc một chân đá văng Triệu Vũ Thần đang đè lên mình, tại chỗ lăn một vòng. "Phốc phốc ——" tiếng viên đạn bắn vào bùn khiến Bạch Hi biết mình đã thoát được một kiếp, nhưng cô vẫn không dám lơ là, nhắm ngay vị trí viên đạn bay tới nổ súng! Giữa tiếng súng hỗn loạn, Bạch Hi cảm giác sau lưng đau nhói, đại não không kịp phản ứng, loa thông báo đã phát ra nhắc nhở —— "Bạn đã bị thương." "Bạn đã bị giết." Hai nội dung khác nhau, tiếng trước đến từ Bạch Hi, tiếng sau là từ Triệu Vũ Thần. Tư duy của Bạch Hi trong khoảnh khắc bị đình trệ, cô không thể tin nổi mà quay người lại, đón cô lại là một tiếng súng vang. Nhưng mà lúc này, cô tinh tường trông thấy ở phía cánh rừng không xa, Thẩm Ương đang ở dưới một thân cây, hai ngón tay khép đặt trên trán, khí phách phi dương kính chào về phía chiến lợi phẩm là mình. Cuối cùng, Bạch Hi cùng Triệu Vũ Thần chỉ có thể trơ mắt nhìn Thẩm Ương lục soát lấy đi vũ khí và đồ ăn. Bạch Hi không cam lòng, hỏi "Vị trí Tây Bắc vị là ai?" "Không ai cả, chỉ là bẫy đạn thôi, cũng giống thảm cỏ kia đều là để đánh lạc hướng cô." Thẩm Ương đoạt súng, nhìn hai người thảm hề hề có chút đáng thương, kiên nhẫn giải thích "Tôi tìm được linh kiện trong doanh địa, trên đường lại tìm hướng dẫn lắp ráp, tôi đã thử lắp rồi, cô muốn xem không?" Thẩm Ương rất hào phóng chia sẻ kỹ năng mình mới học được với nhóm "Thi thể", Bạch Hi vừa thấy đống chữ tiếng Trung tám cấp...... Tức khắc tâm phục khẩu phục. Sau khi Thẩm Ương rời đi đã lâu, Triệu Vũ Thần mới dần dần tìm lại thanh âm, căm giận nói "Không thể trách chúng ta vô dụng, là do Thẩm Ương quá giảo hoạt, cậu ta đã xúi giục Túc Hàn Anh!" Bạch Hi "......" Cô vốn còn bực bội cú lao người vừa rồi của Triệu Vũ Thần, nhưng lúc này thấy trên mặt đối phương còn dính máu mũi, lại nhịn không được cười rộ lên. "Vừa rồi anh nhào lên làm gì? Tôi đã thấy bẫy rồi." Bạch Hi bất đắc dĩ nói "Mũi không sao đấy chứ? Có phải đập vào báng súng của tôi không?" Triệu Vũ Thần cẩn thận đụng đụng chóp mũi, ồm ồm nói "Không sao, tôi không biết cô đã nhìn thấy? Chỉ nghĩ muốn cứu cô." Bạch Hi giật mình, "Tôi còn tưởng rằng anh rất ghét tôi." Triệu Vũ Thần nhìn cô kỳ quái, "Tôi trước nay không so đo với phụ nữ." Bạch Hi cứng lại, lòng hơi mềm xuống lại lập tức cứng rắn như thiết, "Triệu vũ, có phải không ai dạy anh phải tôn trọng phụ nữ thế nào không?" Triệu Vũ Thần bất mãn, "Tôi là Triệu Vũ Thần." Bạch Hi không dừng lại, "Được, Triệu Vũ Thần. Ngày đó tôi làm lộ chuyện riêng tư của anh là tôi không đúng, lúc ấy tôi bị anh làm cho tức giận...... Thôi, dù thế nào thì tôi cũng không nên làm vậy, tôi xin lỗi anh. Nhưng tính tình của anh như vậy thật sự đừng ra ngoài làm hại con gái người ta, dù sao tôi cũng nhàn rỗi không có việc gì làm, vì xã hội cống hiến một chút vậy...... Yên tâm, tôi sẽ tận tâm dạy dỗ anh." Trước con mắt sững sờ của Triệu Vũ Thần, cô vỗ vỗ mông đứng lên, cho tổng tài một cú bạo lật, "Đi, người đã chết không nên ăn vạ trên chiến trường." Triệu Vũ Thần "......" Kết thúc trận chiến vẫn là đội đỏ thắng, lúc Thẩm Ương tìm được đồ cứu thương chạy đến thì phát hiện Túc Hàn Anh đã bị Long Nữ giải quyết. Không phải chỗ ẩn nấp của Túc Hàn Anh không tốt, mà là lúc Triệu Vũ Thần đi qua nơi này không cẩn thận làm rơi bình nước, cho nên để lại manh mối. Trận đấu lớn kết thúc, hầu như các thành viên đều mệt như chó, đạo diễn lại vô cùng hài lòng với buổi quay hôm nay. Lúc đầu ông còn lo Triệu Vũ Thần và Bạch Hi gia nhập muộn 2 tuần, chưa đủ thời gian thể hiện trước mắt người xem, nhưng sau trận này ông có thể coi như đã yên tâm. Đạo diễn cảm thấy may mắn vì lúc trước phỏng vấn đã nhìn ra một mặt vừa bá đạo lại ngốc nghếch của Triệu Vũ Thần, trực tiếp để đối phương giữ nguyên hình tượng. Mà xung đột giữa Triệu Vũ Thần và Bạch Hi, cùng khí chất "hài hòa" đã sở hữu, đều giúp tăng cường hiệu quả cho chương trình. Trong lòng ông rất đắc ý, vì thế vỗ vỗ tay lớn tiếng nói "Chú ý chú ý, tôi còn muốn công bố nhiệm vụ hẹn hò cuối cùng cho mọi người đây!" Các thành viên ngủ đến ngã trái ngã phải lần lượt bị đánh thức, Thẩm Ương cũng mở đôi mắt ngái ngủ, phát hiện mình lại ngủ trên vái Túc Hàn Anh, một bàn tay của đối phương còn đang nắm vai anh. Mặt Thẩm Ương hơi nóng, đang định ngồi dậy, Túc Hàn Anh bỗng nhiên nhấc tay che lại một bên tai của anh, ngón cái khẽ vuốt làn da non mịn phía sau, "Ngủ đi, đừng để ý đến ông ấy." Thẩm Ương mặt đỏ tai hồng "......" Đạo diễn thính giác nhạy bén "......"
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để cả nhà, đây là bộ đam hiện đại đầu tiên Đậu edit trong lúc chiến đấu với 2 bộ cổ trang. Công nhận là bị ám ngôn ngữ kiểu cổ rồi nên edit khó quá. Cơ mà hoan nghênh cả nhà lọt hố nha ☆*.。.o≧▽≦o.。.*☆ -Tháng năm, gió nhẹ nắng ấm. Thẩm Ương nhấc hành lý xuống khỏi taxi, đi bộ đến một tòa tiểu viện. Trong viện, hoa tường vi đang độ nở rộ bao quanh một ngôi nhà nhỏ mang phong cách phương Tây, đây chính là nơi Thẩm Ương sắp vào ở. Hai tháng trước, Thẩm Ương casting thành công một show hẹn hò thực tế dành cho người ngoài giới. Theo thiết kế của ekip, cậu sẽ ở chung với mấy khách mời khác trong 28 ngày để chia sẻ cho khán giả khắp cả nước về các hình thức xã giao và tình cảm cá nhân mà không gây ảnh hưởng tới sinh hoạt hàng ngày. Nói trắng ra là phát cẩu lương cho người xem và đấu đá nhau mà thôi. Mà Thẩm Ương cũng không phải đến đây để nói chuyện yêu đương, là một thành viên trong nhóm người mắc chứng sợ xã hội nhẹ, lần này cậu lấy hết dũng khí để thể hiện mình trước ống kính chỉ vì chương trình trả catxe rất khá —— cậu muốn sớm mua được nhà ở A thị để đón ông bà đến ở cùng a. Dĩ nhiên, nếu thuận tiện tìm được đối tượng thích hợp thì càng tốt... Khụ. Thẩm Ương lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng đẩy cửa vào. Tiếng bánh xe của vali lăn trên đường đá làm cho người ngại giao tiếp như Thẩm Ương càng căng thẳng hơn, cậu chậm rãi đi đến trước cửa ngôi nhà nhỏ kiểu phương Tây, nhìn thấy tấm biển gỗ treo trên cửa khắc "Rung động 28 ngày", chính là tên của show cậu tham gia. Thẩm Ương sửa lại quần áo một chút, hít sâu một cái, vặn tay nắm —— Sau đó, một loạt ống kính camera hướng thẳng vào cậu. emmm... Nội tâm Thẩm Ương muốn bật cười, căng thẳng vì thế mà vơi đi hẳn, dù sao chương trình cũng đã bố trí người đi theo khách mời trước hai ngày để bọn họ làm quen với camera. Catxe đã cầm, tốt xấu gì cũng phải có đạo đức nghề nghiệp, vì vậy Thẩm Ương cũng phối hợp "Không phải tôi là người đầu tiên đến đây chứ?" Nhưng mà tổ quay phim không trả lời. Thẩm Ương đặt vali cạnh giá để giày, thay dép xong thì đi vào phòng khách, đúng là không thấy ai khác. Cậu liếc nhìn đồng hồ treo tường, kim đồng hồ vừa vặn chỉ 11 giờ, so với thời gian ekip yêu cầu tập hợp sớm hơn 1 tiếng. Thẩm Ương ở trong phòng khách quan sát một vòng, tìm ghế salon đơn ngồi xuống, thực sự không biết mình nên làm cái gì. Lẽ nào cứ ngồi bất động ở đây chờ người khác tới? Bị nhiều ống kính "bao vây" như vậy, một cử chỉ nhỏ cũng có khả năng bị cắt cho khán giả soi, nghĩ tới đã thấy lúng túng. Bỗng nhiên, Thẩm Ương chú ý tới cuốn sách nhỏ đặt trên khay trà đặt, trên bìa viết "Quy tắc Rung động 28 ngày", cậu liền cầm sách lên nhỏ giọng thì thầm "Một, mỗi tối đều phải trở lại nhà nhỏ; Hai, ngày nhận phòng không được công bố tuổi tác và nghề nghiệp; Ba, không được chia sẻ phương thức liên lạc trong thời gian ở chung; Bốn, không được thổ lộ với đối tượng trong thời gian ở chung; Năm, mỗi lần chỉ được phép gửi một tin nhắn ẩn danh tới một đối tượng." Thực ra năm điều này Thẩm Ương đã biết lúc ký hợp đồng rồi, ekip còn thêm vào mấy yêu cầu không ghi trong sách như là trong quá trình quay cố gắng không sử dụng điện thoại di động. Nhưng để tăng thêm cảm giác chân thực cho chương trình và cũng để lấp thời gian trống, Thẩm Ương vẫn giả vờ như mới nhìn thấy lần đầu tiên, tận chức tận trách mà đọc hết yêu cầu. Đọc đến chữ cuối cùng vẫn không thấy người thứ hai đến. Thẩm Ương khẽ thở dài, quyết định lên lầu dạo một vòng. Nhưng mới đặt chân lên lầu hai đã nghe thấy tiếng động từ bên dưới truyền đến, vội nhìn về phía huyền quan1 thì thấy một thanh niên da hơi ngăm, vóc người cao lớn, đang ngửa đầu nhe răng cười với mình "Hi!" 1 Huyền quan Khoảng không gian giữa cửa ra vào và phòng khách"Xin chào." Thẩm Ương cười cứng đờ. "Chỉ có mình cậu sao?" Giọng nói của thanh niên sang sảng dứt khoát làm Thẩm Ương thoáng thả lỏng, nghẹn ra một câu dí dỏm, "Đúng vậy, một mình cũng phải mỉm cười đối mặt với đời." Toàn trường an tĩnh một giây. "Ha ha ha..." Thanh niên khoa trương cười rộ lên, "Thật triết lý." Thẩm Ương "..." Thật muốn quay ngược thời gian trở lại một phút trước, đổ nước trong đầu đi... Thẩm Ương lúng túng, ánh mắt tránh né, vội vã xuống lầu. Tới gần, Thẩm Ương mới thấy được trên tay thanh niên đang ôm một chậu cá nhỏ, liền hỏi "Cần tôi cần giúp một tay không?" "Cảm ơn." Thanh niên đưa chậu cá cho cậu, lưu loát giới thiệu, "Đây là các bảo bối của tôi, màu đen tên là Phelps, màu đỏ là Thorpe2." 2 Tên của hai chú cá lấy từ tên của hai vận động viên bơi lội nổi tiếng là Ian Thorpe và Michael PhelpsThẩm Ương "... Tên rất hay." Chờ hai người ngồi xuống, thanh niên tựa như thân thiết hỏi "Cậu tới sớm à? Đúng rồi, tôi là Dương Thiên Trì, cậu tên gì?" Thẩm Ương "Thẩm Ương." Dương Thiên Trì "Thẩm có bộ thuỷ à? Ương nào thế?"2 3 Tên tiếng Trung của Thẩm Ương là 沈央 có bộ thuỷ 水 trong chữ Thẩm Thẩm Ương "Ương trong trung ương." Dương Thiên Trì gật đầu, cười nói "Có nước uống không?" "Có." Thẩm Ương lấy chai nước từ tủ thấp bên cạnh đưa cho Dương Thiên Trì, người nhận cũng không uống ngay mà đọc chữ trên bao bì "Nước tinh khiết, nước tự nhiên, nước khoáng Vân Sơn." Thẩm Ương ngạc nhiên một giây mới hiểu ra nước khoáng Vân Sơn chính là nhà tài trợ của Rung động 28 ngày, Dương Thiên Trì đang quảng cáo cho "Kim chủ". Cậu tặng cho đối phương ánh mắt "Anh thật chuyên nghiệp", im lặng suy nghĩ trong chốc lát. Dương Thiên Trì uống một ngụm nước rồi lại nói về cá bảo bảo của hắn, còn truyền thụ cả kinh niệm nuôi cá cho Thẩm Ương, đang tán gẫu thì bỗng nhiên nổi hứng đề nghị "Lúc tôi lái xe đến thấy gần đây có hội quán câu cá, khi nào rảnh chúng ta đi câu cá đi." Thẩm Ương ngoài miệng đáp lời, trong đầu lại nghĩ Dương Thiên Trì lái xe tới, nhìn tuổi tác chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi, khả năng cao là làm trong nhà nước. Đang âm thầm suy luận thì nghe thấy tiếng cửa mở. Thẩm Ương cùng Dương Thiên Trì liếc mắt nhìn nhau, đồng thời đứng dậy tiến tới huyền quan. —— là nữ! Thẩm Ương rất phấn khích, cô gái trước mắt có dung mạo thanh tú, tóc đen chấm vai, mặc váy dài màu trắng, thoạt nhìn rất có phong thái nữ thần cổ trang! Nhưng mà hình như cô hơi rụt rè, cô cúi đầu tránh ánh mắt đánh giá của hai người, nhẹ giọng nói "Chào mọi người." "Xin chào!" Dương Thiên Trì nhiệt tình nghênh đón, "Để tôi chuyển giúp hành lý." Cô gái nhanh chóng liếc nhìn Dương Thiên Trì một cái rồi đảo qua Thẩm Ương, lần thứ hai cúi đầu nhỏ giọng nói cảm ơn. Xem ra, bạn nữ mới tới tính cách tương đối hướng nội nhỉ? May mà có Dương Thiên Trì, bằng không để mình cậu cùng cô ấy một chỗ thì kiểu gì cũng tẻ nhạt. Nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ của Thẩm Ương thôi, còn trong từ điển của Dương Thiên Trì thì chưa từng có hai chữ "tẻ nhạt", hắn rất tự nhiên báo danh, thuận tiện giới thiệu Thẩm Ương, lại hỏi "Mỹ nữ xưng hô như thế nào nhỉ?" Cô gái nhận lấy nước khoáng Thẩm Ương đưa, vừa vặn nắp vừa nói "Tôi họ Long, tên... tên là Long Nữ." "A?" Dương Thiên Trì nhướn lông mày, "Đây là nghệ danh sao?" Long Nữ không được tự nhiên vén tóc mai, "Là tên thật." "Ha ha, bố mẹ của cô nhất định rất thích tiểu thuyết của Kim Dung." Dương Thiên Trì tươi cười hớn hở kết luận, còn nói "Tôi họ Dương, tên là Dương Thiên Trì, cô là Long Nữ, chắc tôi nên gọi một tiếng cô cô đi." Long Nữ lập tức đỏ mặt, cô không biết làm thế nào để tiếp loại chuyện cười đầy ám muội này, căng thẳng đến mức đầu óc trống rỗng, bối rối hướng Thẩm Ương nói "Vậy... Điêu huynh a?" Thẩm Ương vẫn không nói lời nào nãy giờ "..." Lạnh quá! Lạnh như Bắc Cực! Lạnh như ở Kỷ Băng Hà! Trong phòng khách vang lên tiếng cười sảng khoái của Dương Thiên Trì, cười đủ rồi hắn mới chỉ vào chậu cá nói "Long Nữ, giới thiệu với cô đám bảo bối của tôi." Kế tiếp lại đến thời gian phổ cập "Bách khoa nuôi cá thực tiễn" của Dương Thiên Trì. Nội dung không khác mấy với lúc trước làm Thẩm Ương hoài nghi có phải Dương Thiên Trì cố tình mang cá đến để tìm đề tài nói chuyện hay không, còn học thuộc từ trước cũng nên. Có lẽ Dương Thiên Trì cũng không nói nhiều như bề ngoài thể hiện, ở cùng người lạ hẳn là cũng cần kỹ xảo nhất định? Mà hắn sở dĩ biểu hiện phóng đại thế này có thể là để xây dựng tính cách nhân vật của mình đi? Đúng vậy, xây dựng nhân vật. Ekip không đưa kịch bản mà nhấn mạnh xây dựng nhân vật. Ví dụ như Thẩm Ương là "Trung tâm điều hòa", tính cáchđược xây dựng là ấm áp đáng tin cậy với phái nữ, là ứng viên hoàn mỹ cho nhân vật chuyên làm lốp xe dự phòng. Cậu đoán Dương Thiên Trì được gán cho kiểu nhân vật rộng rãi dí dỏm? Còn Long Nữ là điềm đạm thẹn thùng đi? Dĩ nhiên, nhân vật mà mỗi vị khách đảm nhiệm cùng tính cách vốn có sẽ không sai lệch quá nhiều, như cậu vốn tương đối ôn hòa sẽ ân cần săn sóc phái nữ cũng không khó, khó ở chỗ việc cậu tự nhận là làm giỏi nhất, đối với ai cũng dịu dàng này, chẳng phải cũng giống như thả thính lung tung sao? Bỉ ổi quá rồi! Nhưng mà vì catxe, Thẩm Ương vẫn hiến dâng linh hồn thuần khiết của mình... Ba người tán gẫu tới hơn 20 phút, quá trình nuôi cá của Dương Thiên Trì cũng dần tới hồi kết, bỗng nhiên hắn nói "Không bằng chúng ta đánh cược đi." Thẩm Ương "Cược gì cơ?" Dương Thiên Trì "Cược xem người tới tiếp theo là nam hay nữ, người thua sẽ phụ trách bữa tối hôm nay." Thẩm Ương "Được, tôi đoán là nam." Long nữ suy nghĩ một chút, nói "Vậy tôi đoán là nữ." Dương Thiên Trì "Tôi cũng đoán là nữ —— " Vừa dứt lời, phía huyền quan liền vang lên tiếng cửa mở. Thẩm Ương để ý thấy Long Nữ nháy mắt ngồi thẳng lưng, có chút bối rối đứng lên. Dương Thiên Trì thì vỗ đùi một cái, mỉm cười "Đi nào!" Ba người cùng đi ra, lại phát hiện bọn họ đều đoán sai, bởi vì có một nam một nữ cùng đến. Mà Thẩm Ương chỉ chú ý tới người nam, trong đầu nghĩ Nguyên lai da trắng tới mức độ nhất định cũng tạo ra ảo giác như thể người đó đang toả hào quang... Mà ngoại trừ trắng, vóc dáng người đó cũng cao ráo, sắc đẹp lại càng ở mức cao cấp, đủ để dìm hết những người xung quanh! Thực tế, chương trình cũng đã lựa chọn những người tham gia có vẻ ngoài ở mức tốt trở lên, mà người con trai mới tới làm bọn họ trở nên vô hình luôn rồi, Thẩm Ương cảm thấy cho dù đối phương tham gia giới giải trí cũng có thể thu hoạch một miếng đất lớn. Nói tóm lại, trong show hẹn hò mà gặp nam nhân như thế này, đối với người cùng giới chỉ có hai chữ —— kình địch! "Cậu ấy đẹp trai quá nhỉ?" Dương Thiên Trì thành thực khen ngợi, thuận tay khoác vai Thẩm Ương, "Thực sự làm chúng ta mất giá trị tồn tại a!" Thẩm Ương lúng túng cười, đang muốn lên tiếng chào hỏi đã thấy hai mắt Dương Thiên Trì sáng ngời, cảm xúc mãnh liệt bắn ra bốn phía nói "Hi! Xin chào mỹ nữ!" Lúc này Thẩm Ương mới chú ý tới còn một người nữa, tóc uốn lọn, mắt Âu, sống mũi cao, môi mỉm cười, cằm nhọn, nhìn rất đẹp, nhưng lại làm cậu nhớ tới mấy tin tức "Phẫu thuật thẩm mỹ" trên mạng, lòng nói hoá ra Dương Thiên Trì thích mẫu người như thế này à? Bởi vì so với phản ứng lúc gặp Long Nữ thì biểu hiện phấn khích hơn nhiều. Cô gái kia tự nhiên vẫy tay, cười rất chuyên nghiệp, "Hello, chào cả nhà." Thẩm Ương và Long Nữ cũng lần lượt chào lại, cuối cùng mới nghe thấy một giọng nói rất có từ tính, "Chào mọi người, tôi là Túc Hàn Anh." "Họ Túc à?" Dương Thiên Trì có chút bất ngờ, "Rất hiếm thấy a, Hanying thì sao? Hàn trong lạnh giá à? Ưng trong chim ưng sao?"3 3 Tên tiếng Trung của Túc Hàn Anh là 宿寒英, chữ Anh đọc giống chữ Ưng đều là /yīng/, Dương Thiên Trì nghe rõ nhưng cố tình nói đùaKhông chờ Túc Hàn Anh trả lời, tự hắn lại phụt cười "Thật sự có Điêu huynh a?" Thẩm Ương "..." Long nữ "..." Hai người mới tới chưa biết tính cách của Dương Thiên Trì, nữ thì lộ vẻ mờ mịt, Túc Hàn Anh thì vẫn mang biểu tình lãnh đạm "Không phải." Vào lúc ánh mắt mọi người còn đang nghi hoặc, anh bình tĩnh phun ra hai chữ "Thảo Ương." Tác giả có lời muốn nói 【 Câu chuyện lấp chỗ trống 】 Thẩm muội Tôi coi cậu là kình địch, cậu lại mơ tới ____ tôi. ——
Truyện Tôi làm gay trong chương trình yêu đương Thông tin truyện Tôi làm gay trong chương trình yêu đương Bạn chấm truyện được mấy điểm! Tác giả Lý Tư Nguy Thể loại Võng Du, Sủng, Đam Mỹ Nguồn Trạng thái Full Thẩm Ương vốn định tham gia chương trinh hẹn hò thực tế để cua gái, không ngờ ngoài ý muốn bị lật xe. Gái còn chưa kịp cua....còn bị người ta xem như gái để cua!!!! Thẩm Ương Tôi là trai thẳng. Túc Hàn Anh Lên xe, em đưa anh đi học. Thẩm Ương Tôi thật sự là trai thẳng mà! Túc Hàn Anh Thẻ đây, anh mua gì tuỳ ý. Thẩm Ương...... Người xem A Kỹ thuật lái xe của Túc ca thật đỉnh! Mau tấn công Thẩm muội! Người xem B Cứu mạng! Thẩm muội định hồng hạnh xuất tường, Túc ca xông lên! Người xem C A, rõ ràng ta tới xem soái ca cùng muội muội phát cẩu lương với giành tình nhân mà, thế quái nào lại bị một đôi cẩu nam nam thu hút không quay đầu được thế này? Đây là câu chuyện về cả thế giới cùng theo dõi tình yêu của hai nam nhân và quá khứ ấm áp rực rỡ lại trở về lần nữa. Truyện lấy giả thiết chấp nhận hôn nhân đồng tính nha! Truyện edit với mục đích phi thương mại. Vui lòng không Re-up, không chuyển version. Cảm ơn bạn đã đào hố ^^ Editor Tỷ Tỷ Đậu Phụ. Danh sách chương Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 1 2
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để giờ. Ba tấm thiếp đúng giờ được đưa đến phòng các cô gái. Nghiêm Gia Kỳ ôm gấu bông hồng nhìn chằm chằm tấm thiệp màu lam trên bàn, nói "Long Nữ, cô chọn đi." Không phải cô hào phóng, mà là Long Nữ đã thắng trò đoán nghề nghiệp ngày đó nên được quyền chọn trước. Long Nữ khẽ cắn môi, do dự một lát rồi chậm rãi mở ra tấm thiệp đầu tiên —— "Chùy, cây búa hả?" Nghiêm Gia Kỳ mông lung, "Chắc là cây búa đi? Cây búa thì có ý nghĩa gì?" Long Nữ và Đoạn Vi Vi cũng hoang mang, đều lắc đầu. Nghiêm Gia Kỳ "Thôi, Long Nữ tiếp tục đi." Long Nữ nhanh chóng mở hai tấm thiệp còn lại, thế là các cô gái thấy một cây búa, một cái mũ rơm và một con cá mập chibi. Các cô gái nhìn nhau, không hiểu mấy cái này nghĩa là gì. "Sao một chữ cũng không có, ý gì vậy?" Nghiêm Gia Kỳ bực bội, thế này thì các đoán ra ai được? Long Nữ khẽ nói "Có lẽ sợ chúng ta nhận ra ai thông qua chữ viết." Đoạn Vi Vi ngồi xuống ghế nghiêm túc đánh giá mấy tấm thiệp, một lát sau ngẩng đầu "Long tỷ tỷ chọn tấm nào? Tôi thấy cá mập rất đáng yêu, hẳn là công viên hải dương đi?" Cô có dự cảm, người vẽ cá mập nhất định không phải là Túc Hàn Anh! Nghiêm Gia Kỳ liếc mắt đã nhìn thấu tâm tư cô ta, liền nói ngay "Cá mập đúng là rất đáng yêu, nếu không phải Thiên Trì thì cũng là Thẩm Ương nhỉ?" Ha ha, thật ra sau khi dần quen biết Túc Hàn Anh, hứng thú của cô đã không còn nhiều như trước nữa —— không phải người ta không tốt, mà vì cô tự biết Túc Hàn Anh không có cảm giác gì với mình, khó có kết quả, bởi vậy không định lãng phí thời gian làm gì. Nhưng như vậy cũng không đồng nghĩa với việc cô không đấu với Đoạn Vi Vi nữa. Nghiêm Gia Kỳ hứng thú nhìn Đoạn Vi Vi, người sau hô hấp cứng lại, nhịn cơn tức quay mặt đi, giữa hai người bùng lên mùi lửa cháy. Long Nữ rất mẫn cảm, tất nhiên cũng nhận ra sóng ngầm cuồn cuộn lúc này, cô cũng chỉ coi như không biết, mím môi cười nói "Tôi chọn tấm cá mập này nhé?" Cô nguyện ý tin vào trực giác của mình —— cá mập đáng yêu như vậy, nhất định là người đó! * Đậu Cá mập đáng yêu nèThấy Long Nữ chọn tấm thiệp, Đoạn Vi Vi thoáng thả lỏng, cô tặng Long Nữ một nụ cười ngọt ngào, "Được, để tôi xem kỹ hai tấm còn lại." Cô cầm tấm cây búa lên trước, "Cái này chỉ gì nhỉ? Phường thủ công à? Sao cứ cảm thấy quen mắt nhỉ......" Nghiêm Gia Kỳ cũng nghiêm túc tự hỏi, nhưng vẫn nhớ không ra đã thấy cây búa này ở nơi nào, ngược lại còn nhớ đến cái ô —— cây búa, chẳng lẽ đang ám chỉ thuê phòng khách sạn sao? Khụ, nhanh chóng thu liễm biểu tình, ngồi nghiêm chỉnh lại, phỉ nhổ mình thật là ô Yêu Vương1 chuyển thế. 1 Ô Yêu Vương 污妖王 biệt danh dân mạng đặt cho Phí Ngọc Thanh, bắt nguồn từ một số video được cắt ghép lại, hầu hết đều có từ ngữ thô tục và hài hước. Chữ "Ô" ở đây nghĩa là bẩn"Thôi, không xem cây búa vội." Đoạn Vi Vi lại cầm lên tấm thiệp khác, "Mũ rơm đại diện cho cái gì nhỉ? Bện à? Hay là ra ngoại thành chơi? Hoặc là...... Luffy? Triển lãm manga sao?" Nghiêm Gia Kỳ lười đoán, trực tiếp hỏi "Cho nên cô chọn cái nào?" Đoạn Vi Vi cảnh giác, "Cô thì sao?" Nghiêm Gia Kỳ cố ý xuyên tạc "Vi Vi cho tôi chọn trước à? Vậy thì chọn ——" Cô vươn tay về phía "Mũ rơm"...... "Tôi chọn mũ rơm!" Đoạn Vi Vi nhanh tay lẹ mắt cướp về, ôm vào ngực, "Tôi thấy khả năng lớn là triển lãm manga, hoặc ra ngoại thành chơi, cả hai đều thích." Nghiêm Gia Kỳ cũng tranh, chỉ lạnh lạnh nói "Biết đâu đi trồng cây thì sao?" Đoạn Vi Vi thắng Nghiêm Gia Kỳ nên tâm tình rất tốt, vì thế nghịch ngợm chớp chớp mắt, "Ai lại đi trồng cây ngày hẹn hò, bị điên sao?" Nghiêm Gia Kỳ cong cong môi, lấy đi tấm "Cây búa", nói đầy thâm ý "Phường thủ công à...... Nhìn đã thấy là lựa chọn tốt nhất, biết đâu là đến thành phố trò chơi thì sao? Đập chuột gì đó......" Lời này nói ra làm Đoạn Vi Vi biến sắc, cô đột nhiên cảm thấy phường thủ công mới đúng là địa điểm hẹn hò hợp với khí chất của Túc Hàn Anh, thành phố trò chơi lại càng có khả năng...... Nhưng mà chọn cũng đã chọn xong, ai cũng không đảm bảo suy đoán của mình là chính xác, cô không thể để Nghiêm Gia Kỳ xỏ mũi! Đoạn Vi Vi hít sâu một cái, cười nói "Vậy chúc Gia Kỳ ngày mai hẹn hò thuận lợi." Nghiêm Gia Kỳ cười đến tự nhiên hào phóng, "Cảm ơn, cũng chúc hai người có thể hẹn hò đúng người trong lòng." Hai người âm thầm đối diện, lại đồng thời rời mắt. Bên kia, Thẩm Ương đã tắm xong, lúc ra khỏi phòng tắm thấy Túc Hàn Anh đang nghịch di động, theo bản năng nhìn cửa, hoá ra nhóm quay phim đã hết giờ làm. "Hôm nay nghỉ quay sớm như vậy à?" Thẩm Ương nhìn đồng hồ, 10 giờ 15. Túc Hàn Anh "Ngày mai hẹn hò nên tổ sản xuất để chúng ta nghỉ sớm một chút." Thẩm Ương cầm máy sấy tóc, thuận miệng nói "Cũng rất tri kỷ nha." Anh đang muốn quay lại phòng tắm sấy tóc thì Túc Hàn Anh đột nhiên nói "Gần trung tâm Đông Hoa mới mở một nhà hàng Quảng Đông cao cấp, trang trí rất đặc sắc." Thẩm Ương phản ứng chậm nửa nhịp mới ngộ ra là Túc Hàn Anh đang đề cử nhà hàng cho mình, "Cụ thể ở đâu vậy? Tên là gì thế?" Túc Hàn Anh đưa di động ra, trên giao diện là WeChat của nhà hàng Quảng Đông kia, tên "Ngự Việt Đình". Thẩm Ương lướt một lát, cơ bản đã hiểu phong cách và giá cả —— đúng là lựa chọn tối ưu. Bởi vì quanh trung tâm Đông Hoa phần lớn là toà nhà văn phòng và khách sạn, mấy nơi anh tìm thấy đều khá xa, Túc Hàn Anh thật sự đã giúp anh giải quyết được phiền toái lớn. "Cảm ơn cậu nhé." Thẩm Ương trả điện thoại lại cho Túc Hàn Anh, cảm kích nói "Nếu bạn nữ hẹn hò với tôi có thể ăn được món Quảng Đông, bọn tôi sẽ đến chỗ này." Túc Hàn Anh "Ân" một tiếng, hơi rũ mắt, "Ngày mai......" Thẩm Ương? Túc Hàn Anh trầm mặc, "Không có gì, nghỉ ngơi sớm một chút." Thẩm Ương đầu đầy dấu hỏi, "...... Hảo." Ngày kế thời tiết tốt, vạn dặm trời quang, trong xanh không mây. Ăn xong cơm trưa, Thẩm Ương chuẩn bị cẩn thận một phen, còn vuốt keo lên mái tóc mềm oặt của mình, lúc này mới mang tinh thần hăng hái ra khỏi cửa. Anh đi tàu điện ngầm tới địa điểm gặp mặt, chờ đối tượng hẹn hò của mình, trong lòng có chút chờ mong, lại càng khẩn trương. Hai giờ rưỡi, Thẩm Ương thấy một cô gái tóc uốn lọn đang đi về phía này, anh hơi bất ngờ, ngay sau đó vẫy tay gọi "Gia Kỳ, nơi này!" Nghiêm Gia Kỳ ngừng bước, cũng đã nhìn thấy Thẩm Ương, trong lòng tuy có chút tiếc nuối nhưng lại không cảm thấy thất vọng —— hẹn hò với Thẩm Ương, hôm nay không sợ không thú vị. Bất quá, thú vị mà cô nghĩ tới không phải là chuyện hẹn hò của bản thân, mà là Thẩm Ương, đối phương có đôi khi ngốc bạch ngọt làm cô thật sự nhịn không được muốn trêu chọc. Hai người đối mặt, Nghiêm Gia Kỳ liền mở miệng "Sao cậu lại biến mình thành Tony thế này?" Thẩm Ương "Tony gì cơ?" Nghiêm Gia Kỳ "Hiệu cắt tóc của Tony lão sư a." Thẩm Ương "......" Thấy Thẩm Ương ăn quả đắng, Nghiêm Gia Kỳ liền vui vẻ, cười hơn nửa ngày mới nói "Nhìn thấy tôi có thất vọng không?" Thẩm Ương nói chắc nịch "Không thất vọng, rất vui!" Anh cũng không nói dối, trong ba người thì ở cùng Nghiêm Gia Kỳ là tốt nhất, cùng Đoạn Vi Vi dễ làm anh khẩn trương, còn cùng Long Nữ thì lại dễ ngại. Nghiêm Gia Kỳ nghe Thẩm Ương trả lời như vậy thì rất hài lòng, cũng lười truy cứu thật giả, hỏi "Cậu vẽ cây búa là có ý gì? Hôm nay chúng ta đi đâu thế?" Thẩm Ương chỉ chỉ toà nhà cao phía sau, thần thần bí bí nói "Đến lúc đó cô sẽ biết." Nghiêm Gia Kỳ thuận mắt nhìn lên, biểu tình đột nhiên cổ quái, "...... Khách sạn á?" Thẩm Ương "Đúng vậy, chúng ta vào trước đã." Nghiêm Gia Kỳ "......" Nghiêm Gia Kỳ???! * Đậu Tiểu bạch thỏ đi cùng ma vương đại tỷ thật là đủ hàiNhưng mà khi Thẩm Ương đưa cô đi qua khách sạn, đi tắt vào trung tâm Đông Hoa, Nghiêm Gia Kỳ thật sự xấu hổ muốn chết! Cô, nghĩ bậy bạ quá rồi! Với loại hình nhìn đã biết là độc thân từ khi sinh ra đến giờ như Thẩm Ương, sao có thể có tư tưởng sâu cay thế được! "Triển lãm Marvel, cô có hứng thú không?" Nghiêm Gia Kỳ đối mặt với ánh mắt tự tin lại chờ mong của Thẩm Ương thì chột dạ, trả lời trái với lương tâm "Đương nhiên!" Thực tế, tuy cô biết Marvel là gì, nhưng ngày thường ngay cả Marvel hay Weiman2 cũng gọi nhầm thì nói gì tới chuyện hứng thú..... 2 Marvel 漫威 tiếng trung đọc ngược lại là Weiman 威漫Vì thế sau đó, hai người bắt đầu gian nan trải qua cả chặng đường ông nói gà bà nói vịt —— "Hoá ra cậu vẽ vũ khí của Lôi Thần3, bảo sao tôi cứ thấy quen mắt!" 3 Thẩm muội vẽ cái búa của Thor ý, mình để nguyên là Lôi Thần để thể hiện Gia Kỳ tỷ ít quan tâm tới Marvel nên không gọi tên Thor nhé"Đúng vậy." "Diễn viên diễn Lôi Thần gần đây có phải có phim mới không? Lúc trước có người bạn hẹn tôi đi xem, hình như gọi là 《 Hải Vương 》?" "《 Hải Vương 》 là của DC, với cả diễn viên đóng Lôi Thần và diễn viên phim đó cũng không phải một người......" "Nga, DC là gì?" "......" "A a a! Tôi muốn chụp ảnh chung với siêu nhân!" "Kia là Captain America......" "Ai, sao vẫn không thấy Batman nhỉ?" "...... Batman cũng là của DC." ...... Dạo xong mấy khu vực triển lãm, Thẩm Ương miệng khô lưỡi khô, đầu váng mắt hoa! Lúc này cho dù anh có ngốc cũng biết chủ đề hẹn hò của mình quá thất bại. Rút kinh nghiệm xương máu, Thẩm Ương quyết định không để Nghiêm Gia Kỳ khó xử, cũng không tự làm khó mình. Mới 3 rưỡi hai người đã ra khỏi triển lãm, so với dự tính của Thẩm Ương sớm hơn rất nhiều, để bổ sung thời gian trống, anh đành phải đáp ứng bồi Nghiêm Gia Kỳ dạo phố. Quanh trung tâm Đông Hoa không tiện đón xe, Nghiêm Gia Kỳ dùng app gọi taxi, nhưng lái xe đi theo hướng dẫn mà vẫn lạc đường, nói qua điện thoại cũng không thông, nếu không phải lái xe nói xin lỗi mãi thì với tính cách của cô đã sớm huỷ đơn, khiếu nại dịch vụ rồi. Đợi khoảng mười lăm phút, lái xe mới khoan thai tới muộn, đối phương là một đại thúc tầm 50 tuổi, tóc hoa râm, mặt đầy nếp nhăn, vừa thấy chính là nhân dân lao động dãi dầu nắng mưa. "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi mới đổi nghề chưa lâu nên chưa quen đường, để các vị đợi lâu!" Lái xe thành khẩn xin lỗi trấn an Thẩm Ương, nhưng mà tính tình anh vốn ôn hoà nên cũng không để ý, nhưng Nghiêm Gia Kỳ lại dễ nổi nóng, cô thấy trong xe không có quay phim, lập tức quở trách "May mắn bác gặp người kiên nhẫn như chúng tôi nên dễ nói chuyện, cũng may không có việc gấp gì, vạn nhất chúng tôi không có thời gian, bạn chậm trễ như vậy làm lỡ việc thì sao? Đều nói làm nghề nào yêu nghề đó, không quản bác nhận mấy đơn, cũng cần chuẩn bị ——" Cô đang nói ào ào thì Thẩm Ương đột nhiên lớn tiếng hơn "Bác tài thật ngại quá, bác lái xe đi, chú ý an toàn." Nghiêm Gia Kỳ ngẩn người, không nghĩ tới Thẩm Ương sẽ ngắt lời mình, lập tức thấy ủy khuất. Nhưng cô cũng sẽ không tranh cãi với Thẩm Ương, chỉ nhỏ giọng chất vấn "Sao nào? Tôi cũng không chửi người, chờ lâu như vậy còn không được nói sao?" Thẩm Ương khẽ lắc đầu, trộm nhìn lưng ghế phụ, trên đó dán một tờ giấy có chữ viết tay. Nghiêm Gia Kỳ vừa lên xe đã nhìn thấy, còn tưởng đó là quảng cáo trị vô sinh nấm chân thường thấy gì đó, giờ được Thẩm Ương nhắc nhở mới nhìn kỹ lại, hoá ra phía trên toàn là chữ viết tay, nội dung càng khác suy nghĩ của cô —— "Chào ngài, hoan nghênh ngài đi xe, tôi là con gái của tài xế! Ba ba lúc trước lái xe tải nuôi tôi ăn học, hiện giờ tuổi lớn thân thể ăn không tiêu nên phải đổi nghề. Ba ba lái xe không được nhanh, người nói ra khỏi cửa thì an toàn là trên hết, nếu ngài cần đi gấp xin nói trước với ba ba. Ba ba ngoài lái xe thì cái gì cũng không giỏi, cũng không giỏi giao tiếp với mọi người, nếu chẳng may phục vụ không chu toàn cũng mong ngài thông cảm. Trong túi sau lưng ghế phụ có khăn giấy, túi rác và bản đồ, nếu ngài cần thì có thể lấy. Cuối cùng, xin cho ba ba đánh giá năm sao nga." Xem xong, Nghiêm Gia Kỳ liền trầm mặc, cô không mềm lòng giống Thẩm Ương nhưng lại vì Thẩm Ương mà mềm lòng. Nghiêm Gia Kỳ lại đưa mắt nhìn nam sinh bên cạnh, ánh mắt dần dần nhu hòa. Ô tô đi vào một con đường cây xanh, bóng cây loang lổ, lấp ló ánh mặt trời. Mà ở ngoại thành A thị, Đoạn Vi Vi đè chặt mũ rơm ngửa đầu nhìn mặt trời, trong lòng ấm ức nghĩ —— vì cái gì mình lại tới đây chịu tội thế này? Người khác hẹn hò ai mà không mỹ mỹ? Ngọt ngào? Còn cô thì sao? Lớp trang điểm kỹ càng đã sớm bị mồ hôi chảy hết, mái tóc bết lại dính vào cổ, da vì phơi nắng mà đỏ lên, môi cũng thiếu nước mà khô nứt, càng miễn bàn tới xương cốt mỏi rã rời..... Đoạn Vi Vi một tay chống nạnh, một tay xách cuốc, sớm đã không màng hình tượng nữa. Lúc này, cô chỉ muốn một mồi lửa đốt hết ruộng hoa trước mắt, lại càng phải bóp chết Nghiêm Gia Kỳ miệng quạ đen kia! Triển lãm manga? A. Dạo chơi ngoại thành? Ha ha. Cô có nằm mơ cũng không nghĩ tới mình thật sự phải đi trồng cây...... Vốn dĩ nhìn thấy Túc Hàn Anh ở địa điểm gặp mặt, cô kích động đến suýt nữa mất cả hình tượng —— chọn giấu mặt cũng trúng chứng tỏ hai người có duyên đó! Dọc đường đi cô cũng không hỏi Túc Hàn Anh rốt cuộc muốn đi đâu, chỉ chờ đối phương tạo ra kinh hỉ, nhưng mà kinh hỉ thì không thấy đâu, chỉ có kinh hách. Mới đầu, Đoạn Vi Vi cũng không đau khổ như vậy, tâm nói trồng cây thì trồng cây, coi như một loại tình thú đi. Nhưng cô rất nhanh phát hiện Túc Hàn Anh nghiêm túc muốn trồng cây, cả khi cô uyển chuyển ám chỉ, đối phương còn mời một bác gái tới làm mẫu...... "Mệt muốn chết rồi hả?" Bác gái truyền bình nước qua, "Ngồi xuống nghỉ ngơi uống nước chút đi." Đoạn Vi Vi nói cảm ơn, cũng chẳng quan tâm bên dưới là đất bùn mà đặt mông ngã ngồi xuống, cô nhìn từng vườn hoa lớn, hỏi "Ruộng hoa quanh đây đều là của Túc ca sao?" "Đúng vậy, đều được Túc tiên sinh bao." Bác gái cẩn thận giải thích "Hôm nay chúng ta gieo giống, dăm ba bữa là nẩy mầm, chừng hai ba tháng cô quay lại đây là có thể thấy cả vườn cúc bách nhật." * hoa cúc bách nhậtĐoạn Vi Vi thoáng tưởng tượng, tức khắc cảm thấy mồ hôi của mình có ý nghĩa. Cô quay đầu lại nhìn Túc Hàn Anh còn đang chăm chỉ lao động, hiếu kỳ hỏi "Bác có biết vì sao Túc ca lại muốn trồng cúc bách nhật không?" Bác gái "Túc tiên sinh không nói, chỉ bảo chúng tôi chăm sóc ruộng hoa cho tốt." Lúc này, Đoạn Vi Vi nghe thấy Túc Hàn Anh gọi mình, vội trả lời, lúc biết đối phương định quay về, cô gần như mừng tới phát khóc. Phải biết rằng bọn họ mới sáng sớm đã xuất phát, tới chỗ này thôi đã mất hai giờ đi xe, hiện tại về đến nhà không sai biệt lắm cũng đến 6 giờ. 6 giờ...... Thứ bảy cô háo hức mong chờ, thứ bảy tươi đẹp, toàn bộ đều dùng để trồng cây...... Đoạn Vi Vi còn tưởng Túc Hàn Anh sẽ về thẳng nhà nhỏ, ai ngờ khi tới trạm thu phí cao tốc thì đối phương lại hỏi cô "Cô ăn được món Quảng Đông không?" Nháy mắt, Đoạn Vi Vi quả thực nghi ngờ lỗ tai của mình, chẳng lẽ Túc Hàn Anh muốn mời cô ăn cơm chiều? Chẳng lẽ ngày hẹn hò mà cô cho là đã đến sơn cùng thủy tận thì lại có hy vọng?! "Ăn!" Đoạn Vi Vi nói ngay, chỉ sợ đáp chậm một chút thì đối phương sẽ đổi ý. Vì thế nửa giờ sau, Túc Hàn Anh mang cô tới một nhà hàng Quảng Đông. Có thể biết trước được, mấy máy quay theo sau bọn họ gây chú ý không nhỏ, nhưng phục vụ nhà hàng có tố chất đã qua huấn luyện mà cười nói "Xin hỏi hai vị có đặt trước không?" Túc Hàn Anh không trả lời ngay mà nhìn về hướng đại sảnh. Người phục vụ bảo trì mỉm cười "Tiên sinh muốn tìm người sao?" Túc Hàn Anh đang muốn mở miệng, bỗng nhiên nghe thấy có người gọi cậu, "Túc ca?" Cậu vừa quay đầu lại đã thấy Nghiêm Gia Kỳ đeo một cái túi Celine mẫu mới nhất đứng ở phía trước, mà theo sau chính là trợ thủ đắc lực Thẩm Ương đang tay xách nách manh mấy cái giấy túi, trông hệt cây thông Noel. Lúc này, Túc Hàn Anh có thể đọc ra trên mặt anh sống không còn gì luyến tiếc , ủy khuất , nhiệm vui bảo tiêu Trung Nam Hải xách túi cho lãnh đạo ...... Tác giả có lời muốn nói Tài xế taxi kia là một nhân vật có thật ta gặp được ở thành phố khác, nếu có duyên không chừng mọi người cũng có thể gặp được chú ấy.——20 bao lì xì~
Đánh giá từ 7 lượt Dẫu tưởng là bộ truyện đam mỹ niên hạ giữa một bạn thụ bình thường như cân đường hộp sữa với bạn công nhỏ tuổi mà chí lớn, đẹp trai lạnh lùng ai dè lại là tình yêu khắc cốt ghi tâm bắt đầu từ sự hâm mộ giữa fan với thần tượng. Bạn nào thích đọc về đề tài game thì đừng bỏ qua Tôi Làm Gay Trong Chương Trình Yêu Đương của Lý Tư Nguy nha!Tóm tắt truyệnThẩm Ương vốn định tham gia chương trinh hẹn hò thực tế để cua gái, không ngờ ngoài ý muốn bị lật xe. Gái còn chưa kịp cua....còn bị người ta xem như gái để cua!!!!Thẩm Ương Tôi là trai Hàn Anh Lên xe, em đưa anh đi Ương Tôi thật sự là trai thẳng mà!Túc Hàn Anh Thẻ đây, anh mua gì tuỳ Ương......Người xem A Kỹ thuật lái xe của Túc ca thật đỉnh! Mau tấn công Thẩm muội!Người xem B Cứu mạng! Thẩm muội định hồng hạnh xuất tường, Túc ca xông lên!Người xem C A, rõ ràng ta tới xem soái ca cùng muội muội phát cẩu lương với giành tình nhân mà, thế quái nào lại bị một đôi cẩu nam nam thu hút không quay đầu được thế này?Đây là câu chuyện về cả thế giới cùng theo dõi tình yêu của hai nam nhân và quá khứ ấm áp rực rỡ lại trở về lần nữa.
tôi làm gay trong chương trình yêu đương